Thứ Hai, 6 tháng 6, 2011

Số 5 của anh

Tính đến nay anh đã gần 5 tuổi, chỉ còn 1 tháng nữa thôi là sinh nhật lần thứ 6 của anh. Sang tuổi thứ 6 không biết có người lớn tí nào không nhỉ
? Nếu mà người lớn thì mẹ mừng lắm đấy! Mẹ tạm tổng kết 5 năm của anh nhé.
Về tính cách: mẹ buồn, mẹ sợ nhất là cái tính cáu gắt, bẳn tính của anh. Hơi một tí  là anh cáu, ai động đến đồ của anh là anh cáu, bạn lấy đồ của anh cũng cáu, em làm gì không đúng ý anh anh cũng cáu, anh yêu cầu bạn chơi thế này thế kia mà bạn không làm theo cũng cáu. Mẹ vẫn dạy là không được cáu, cái mồm là để nói, khi con cần gì, con muốn gì thì con phải nói, mà nói phải nhẹ nhàng. Thế nhưng.........anh không nhẹ nhàng được, mỗi lần anh nói hai cái mắt anh nhíu lại, hai cái lông mày xếch ngược lên còn cái đầu lông mày díu vào nhau trông như con nhím xù lông. Mẹ sợ sau này khi con trưởng thành rồi cái tính cáu bẳn ấy sẽ là một cản trở cho cuộc sống của con nên mẹ toàn phải dặn lòng là trong ứng xử với con mẹ không được cáu, mẹ phải kìm chế để con học theo. Và mẹ cũng làm được việc đó tuy nhiên đôi khi con làm mẹ không thể kìm chế nổi. Có hôm con làm gì đó để ba nổi giận quát tùm lum, mẹ phải khều khều ba khe khẽ: " kìm chế! kìm chế!". Mẹ có kết luận thế này sau khi kết hôn và có con, tính cách của mẹ thì kiên nhẫn hơn còn ba thì nổi nóng hơn, hì hì, chính là vì con đấy! Ngoài tính xấu ra thì con cũng có tính tốt chứ nhỉ! Con có thể làm mọi việc cá nhân của con một cách sạch sẽ, con tự đánh răng rửa mặt, thay quần áo, con có thể tự tắm gội, con tự giác dọn dẹp phòng gọn gàng sạch sẽ ngay cả khi em bày bừa và con nhắc em đi dọn mà em không dọn, con giúp mẹ gấp quần áo rồi cất vào tủ, con giúp mẹ lau cầu thang, lau cửa ( mặc dù không hiểu là con lau hay con bôi
). Dù sao con có ý thức giúp mẹ là mẹ vui rồi.





Còn một tính cách nữa mà mẹ đau đầu, đó là con rất nghịch và tò mò. Nhiều lúc mẹ tự hỏi không biết có phải con bị bệnh tăng động không hay là bạn trai nào cũng thế? Con cứ nhìn thấy ai làm cái gì là con xông vào, người lớn không cho thì còn chỉ rình lúc họ chạy ra ngoài vài giây là con làm theo ý mình. Ví như mẹ dặn con là không được nghịch gần bếp lửa, con vâng vâng dạ dạ, thế mà mẹ vừa chạy ra nghe điện thoại vài giây, lúc chạy vào thì con đã đổ thịt với cá vào chảo rồi đổ mắm vào
.Chân tay con cứ liên hồi, đặc biệt là con thích trêu các bạn, dường như con không trêu được ai đó là chân tay bứt rứt, con đi qua em là con phải lấy tay giựt tóc em một cái, thế là lại om sòm cả nhà lên, con đi qua bạn con phải véo bạn một cái. Con mới nhỏ thế mà mẹ đã bị cô giáo gọi lên suốt, hôm trước đi học cô gọi mẹ kể tội con: bạn Chí Bằng ở lớp cạo tường cho vào vỏ cốc thạch, con cầm cốc thạch ấy đổ vào mồm bạn Huy. Ở lớp cô phạt con, về nhà mẹ phạt con, con rất sợ, con khóc lóc nhưng lúc sau thì đâu lại vào đấy. Con thừa biết chuyện ấy là không tốt, là bẩn nhưng con vẫn làm, vì dường như con phải làm gì được ai đó thì con mới yên. Có hôm mẹ đi đón con, mẹ thấy con ngồi bàn học với toàn bạn gái, còn các bạn trai ngồi riêng, mẹ đoán con nghịch quá nên cô cho ngồi với các bạn gái cho con đỡ nghịc. Tối về mẹ hỏi:
- TK ở lớp nghịch hả con?
- Con không nghịch đâu mẹ ạ!
- Sao con ngồi với các bạn gái, mẹ thấy các bạn trai ngồi bàn khác mà?
- Con không nghịch đâu mẹ ạ.
Con nói xong quay mặt đi, một lúc sau quay lai tủm tỉm ( vì ngượng):
- Mẹ ơi, vì con học dốt!
Mẹ chuáng hết cả người, mẹ vẫn theo dõi con, hôm nào đi học mẹ cũng hỏi cô xem con học hành thế nào, cô bảo con học được, thế mà...........
Một lúc sau, mẹ:
- TK, mẹ đóng tiền cho con đi học làm gì?
- Để học giỏi ạ!
- Thế con học giỏi chưa?
- Con chưa ạ!
- Thế mai  mẹ không đóng tiền học cho con nữa nhé, mẹ cho con ở nhà không phải đi học nữa nhé. Mai mẹ đến lớp mẹ bảo cô Nga!
Con lại quay mặt đi, một lúc sau con quay lại:
- Mẹ ơi mẹ đừng bảo cô Nga nhé, từ mai con sẽ học giỏi mẹ nhé
Con làm mẹ suy nghĩ mãi, chả hiểu mẹ dạy dỗ con thế nào mà để con học dốt đây, mai mẹ phải hỏi cô Nga mới được. Hôm sau mẹ đến lớp đón con và có một buổi trao đổi với cô. Hóa ra hôm trước cô cho các bạn nghỉ học buổi trước ngồi riêng để vẽ bài hôm các bạn nghỉ, trong số đó có con. Còn tình hình học của con cô bảo con học thông minh, cô thấy con học được, vẽ được nên cô gọi con nên làm mẫu cho lớp, con thì chắc là do hay nghịch nên cứ tưởng cô gọi lên phạt nên con sợ, đúng là làm mẹ hết hồn. Tuy nhiên mẹ vẫn đau đầu ba cái chuyện này lắm, phải làm sao cho con ngoan, chứ đi học mà cứ nghịch thế thì mẹ không sống nổi. Ba thì bảo con nghịch thế thôi chứ cũng vẫn dễ bảo, vẫn nghe lời người lớn, vẫn ngoan ngoãn như bình thường mà. Mẹ hi vọng đàn ông hiểu nhau hơn, còn mẹ dù sao cũng là phụ nữ
.
Về tình cảm: con sống rất tình củm
. Hay là con tình củm với mẹ nên mẹ thấy thế, chứ với ba, ba bảo hai đứa này chỉ có mẹ thôi, nếu mà xảy ra tranh chấp giữa ba mẹ thể nào hai đứa cũng đứng về phía mẹ. Có lúc mẹ đang ăn cơm con chạy ra ôm cổ mẹ hôn chùn chụt, kể ra thì cũng yêu nhưng mà nhiều lúc bực mình lắm, mẹ muốn ngồi yên một phút cũng không xong với con. Được cái là anh yêu em lắm, sáng ra ngủ dậy thể nào anh cũng sờ sờ tìm em xong ôm em một cái rõ tình cảm, em mà ốm thì thể nào cũng ra sờ má hỏi em ốm à, em uống thuốc chưa? Hôm vừa rồi anh bắt đầu đi học toán UCMAS, lần đầu đi học cách nhà 3km, lần đầu đi học mà không có em, anh hỏi mẹ đi học ở đâu mà xa thế. Lớp học từ 4h đến 6h chiều, lúc mẹ đón anh hỏi mẹ câu đầu tiên: mẹ ơi em TA có nhớ con không? Mẹ hỏi anh: con nhớ em không? Con nhớ em lắm! Mẹ cứ hỏi thế thôi chứ mẹ biết là con nhớ em lắm, mà nhớ thế thôi chứ về đến nhà lại tranh giành với em như thường, vì anh chưa biết nhường em mà, hay tại vì mẹ đẻ dày quá nhỉ, nếu anh hơn em 4-5 tuổi chắc là khác!
Còn chuyện ngủ nghê nữa. Trước hai anh em đổi nhau, một buổi ngủ với bà, một buổi ngủ với bố mẹ, bây giờ thì.............haiz......phức tạp! Anh nhất định không ngủ với bà, chả hỉu tại sao nữa, mỗi lần bố mẹ quân phiệt thì anh mới ngủ, mà mếu từ lúc đi từ phòng mẹ sang phòng bà rồi nức nở : "mai mai mai.... mẹ.... gọi con dậy nhé, hai... mẹ con mình đánh răng rồi đi chợ nhé". Anh cứ mếu máo như thế mặc cho mẹ ừ ào: "ừ, mai mẹ gọi con dậy, hai mẹ con mình đi chợ". "Mẹ nói giả vờ...., mai mẹ không gọi con dậy, mai mẹ gọi con dậy nhé, mẹ nhớ đấy...., mẹ không được giả vờ con đấy", điệp khúc này cứ lặp đi lặp lại cho đến khi mẹ phải dứt khoát đưa anh đến phòng bà rồi đi ra đóng cửa lại, lúc này chỉ còn tiếng òa khóc to hơn và tiếng" mẹ hư, mẹ hư" của anh. Có hôm nằm thủ thỉ mẹ hỏi anh:
- Sao con thích ngủ với mẹ?
- Vì mẹ xinh quá cơ! 
- Sao con không muốn ngủ với bà? Bà cũng xinh mà!
- Bà già rồi.
- Bà vẫn xinh mà, bà già rồi con ngủ với bà nếu bà ốm con còn gọi mẹ chứ!
- Con thích ngủ với mẹ, mẹ xinh lắm.
Chẳng hiểu sao tự nhiên anh lại thế, chắc mẹ phải mua một cái giường nhỏ đặt cạnh giường bà cho anh nằm, con em vẫn ngủ cùng bà, thế cho khỏi tị nhau, khi nào hai anh em cùng đi học rồi thì mẹ sẽ cho nằm phòng riêng. Cứ quyết định thế đi!

Về ngôn ngữ: dạo trước mẹ thấy anh cứ cục cằn nên mẹ dạy anh nhẹ nhàng, khi cần ai đó giúp mình thì phải kiên nhẫn, nhỏ nhẹ hơn. Nhưng anh cũng chả học được gì. Mấy ngày nay tự nhiên thấy anh dùng một số từ mà mẹ ngạc nhiên, nhưng mẹ cũng mong anh phát  triển theo chiều hướng này. Lúc anh nhờ mẹ việc gì đó anh bảo: mẹ ơi mẹ giúp con một chút thôi, chỉ một chút thôi. Nhìn cái môi anh chu ra sao mà yêu thế
! Tối qua ba đang xem tivi, anh lôi đống ghép hình mà em bày bừa ra xếp lại, anh bảo ba: 
- Ba ơi, giúp con xếp hình lại đi!
- Ba đang xem tivi mà, sao con lại bảo ba xếp?
- Thì để ba vui mà!
Con nói thế thì ba nào không giúp được, ba đành xếp với con. Một lúc sau mặt ba ngẩng lên tivi từ đời nào, con thì vẫn xếp. Con lại tiếp:
- Ba ơi, tập trung vào đi!
Ba mẹ ngồi cười lăn lộn với con

Đấy con cứ thế ba mẹ có phải vui không. Nghịch vừa đủ để phát triển thôi nhé, đừng làm ba mẹ đau đầu
, để ba mẹ còn đủ dũng khí sản xuất thêm cu tí chứ

Show vài thước hình hôm đi bigc, cái mắt gấu trúc của anh là kết quả của việc nghịch ngợm chạy nhảy ngã vào bàn ở lớp. Hai hôm đầu nó sưng vù lên, mắt không nhìn được còn phải ngước lên để nhìn, hai hôm sau nó xẹp xuống thì tím ngắt như gấu trúc vậy. May mà chỉ bị phần mềm bên ngoài, còn trong con ngươi không hề hấn gì. Ơn trời, may quá
!











Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét