Thứ Bảy, 6 tháng 10, 2012

Chào em!



    Có hơi muộn tí nhưng mà đừng hờn em nhé, bởi chị cũng có muốn vậy đâu! 
Nhiều lúc ngồi trong phòng làm việc mà mắt cứ để bên ngoài, chán làm lại ngi ngửa cổ nhìn lên khoảng trời xanh trong ngoài khung cửa sổ. Vớ cái điện thoại ngó ngó xoay xoay chụp cho được khoảng trời xanh với hàng cây cao vút, nắng vàng ngảy nhót phủ khắp nơi.     Những lúc ấy chỉ muốn bỏ việc lê la khắp xó với ai đó.....Lực bất tòng tâm vì tháng này nghỉ quá nhiều rồi, phép cũng hết rồi. Đành ngồi ngắm trời vậy.
     Nhớ em cồn cào. Xin lỗi em nhé! Em đã đi được nửa chặng đường rồi mà chị vẫn chưa gặp em. Chỉ là bữa giao mùa giữa hạ và thu, cũng là trốn việc chạy lướt qua một xíu, chính là bữa hoa bướm đó, cũng chỉ là có 30 phút đồng hồ mà thôi.

    Hôm nay thì thỏa lòng nhé, chị dành cho em luôn cả ngày. Để hít hà cái không khí se se, để ngắm nhìn những bức tường rêu cũ, để sải bước trên con đường đầy lá vàng với những hàng cổ thụ, để em vờn nắng lùa gió vào mái tóc chị. Em đẹp lắm!

    Tự bao giờ chị mới thấy em đẹp thế nhỉ? Ngày nhỏ mọi người hay hỏi chị thích mùa nào, mùa xuân hay mùa hạ? Ngày đó chị lơ mơ rằng xuân thì vẫn còn lạnh, hạ thì nóng. Nhưng vẫn cứ nói bừa rằng thích mùa hạ. Giờ nghĩ lại cái co ro của xuân và cái nhễ nhại của hạ thì chợt nhận ra rằng chị yêu nhất em. Chính em đã làm tâm hồn chị có chút gì đó mà xã nhà chị gọi là lãng mạn. Chính vì em mới có chuyện xã cúi rạp người trên phố chỉ để chụp cho chị đôi chân đang đá lá vàng. Có hâm không nhỉ? Hâm cũng được, vì em mà hâm mà!

    Giờ, đôi chân của chị đã sưng phồng, người cũng mỏi nhừ. Nhưng chị vẫn hả hê vì bữa đó. Gặp em rồi vẫn mong gặp nữa. Đừng đi vội em nhé, đừng để cái rét buốt xâm chiếm cái cơ thế đã bắt đầu lão hóa, xâm chiếm cái tâm hồn nhuốm màu cơm áo gạo tiền của chị em nhé! Cám ơn em, Thu Hà Nội! Hẹn sớm gặp lại em! Yêu em! 

























































Mẹ xin lỗi con trai con gái vì chưa viết được bài tổng kết quý nhưng đã vội viết bài này. Cũng chỉ vì...... sorry!


Thứ Năm, 16 tháng 8, 2012

Tiền ơi, vàng ơi....châu báu ơi......!

Biết nói thế nào nhỉ, bắt đầu từ đâu đây? Số là mẹ học tập quan điểm không cho các con có được cái gì đó quá dễ dàng, không cho các con hưởng thụ quá nhiều để các con tự phấn đấu, để các con hiểu rằng đồng tiền không dễ kiếm được, để các con phải biết tiết kiệm, biết trân trọng đồng tiền. Và sau này mẹ cũng sẽ dạy cho các con cách quản lý tài chính của mình bằng cách cho các con một khoản tiền nho  nhỏ và tự chi tiêu, tất nhiên là có sự giám sát của mẹ. Chính vì thế mà lúc nào mẹ cũng kêu không có tiền với các con. Lúc các con đòi mua thứ gì mẹ sẽ nói "để mẹ tiết kiệm tiền mua nhé " hoặc là "mẹ lấy tiền học của 2 anh em mua nhé", cũng có thể là "con mua nhiều như thế thì làm sao tiết kiệm tiền mua ô tô được". Không biết có phải vì mẹ luôn tiêm vào đầu các con thế hay không mà nhiều khi những phát ngôn của các con làm mẹ vừa buồn cười vừa thấy tồi tội. Hôm trước đi đón em bố mẹ thả anh ở hàng ốc trước, bố mẹ đón em rồi vào sau. Lúc vào ngồi rồi bác chủ quán kể với mẹ câu chuyện với TK. Bác hỏi:
- Nhà TK mới mua ô tô hả? ( Tại vì hôm đó bố mẹ đi ô tô)
- Không ạ, xe của chú Kiên ạ.
- Thế xe nhà TK đâu?
- Xe nhà cháu bán rồi.
- Sao lại bán?
- Nhà cháu hết tiền bán rồi ạ.
- Thế mua xe mới chưa?
- Chưa ạ, nhà cháu nghèo lắm.
Chàng trai lớp 1 của mẹ thế đấy. Nghe có thảm không?
Lại còn thế này nữa chứ, bình thường thấy chàng hay nhặt những hạt đá hạt cườm lấp lánh trang trí ở quần áo chơi, có khi áo của mẹ đính đá chàng còn vặt ra. Nhiều hôm về khoe mẹ rằng hôm nay con nhặt ở lớp được hạt này hạt nọ. Mẹ hỏi chàng:
- Con thích chơi hạt này à?
- Vâng
- Con nhặt hạt này làm gì?
- Để mang về cho mẹ.
- Cho mẹ làm gì?
- Đây là kim cương đấy mẹ, mang về cho mẹ giàu, mẹ đầy châu báu.
Ặc, trời ơi. Có cái này mà giàu thì mẹ là tỷ phú obama rồi. Áo mẹ bạt ngàn luôn con giai ơi.
Hôm qua, chiếc răng đầu tiên mà mẹ gìn giữ như con ngươi từ ngày con mọc răng đã ra đi. Cũng chính mẹ là người tiễn nó lên đường. Mẹ vứt nó qua mái nhà mình. Xong hai mẹ con nằm trên giường, con hỏi mẹ:
- Mẹ ơi sao lại vứt răng đi?
- Để cho con mọc răng mới.
- Mẹ ơi tại sao con xem phim mèo Oggy để răng trên gối, sáng ra răng biến thành cục vàng hả mẹ? Sao lại thế hả mẹ?
Mẹ tảng lờ đi câu hỏi của giai, mẹ hỏi:
- Thế con có muốn để răng lên gối mai nó biến thành cục vàng không?
- Có mẹ ạ. Biến thành cục vàng để mẹ có nhiều tiền, mai con gãy hết răng thì biến thành nhiều cục vàng để mẹ có nhiều tiền.

Một chiếc răng sắp đi đời đồng nghĩa với việc mẹ sắp có thêm một cục vàng



Giời ơi, đã ám ảnh tiền vàng thế đấy. Không hiểu điều này có lợi hay có hại cho con đây nhỉ? Mẹ sẽ cố gắng điều chỉnh theo hướng tích cực.
Túm lại là mẹ muốn giai của mẹ sau này có trách nhiệm với đồng tiền, biết kiếm tiền biết tiêu tiền. Đơn giản thế thôi!

Thứ Hai, 16 tháng 7, 2012

Chim trời, cá nước.

Chim thì chỉ trên trời thôi nhé. Đừng có mà nhúng người ta xuống nước thế này




Đừng có mà làm người ta sợ





Cũng có lúc chim cao hứng chơi trên bờ thế này






Có kém gì cá đâu


Có lúc chim cũng xuống nước đấy chứ, cũng sợ sệt



nhưng mà vẫn cười được, tươi là đằng khác




Ấy thế mà có người làm hỏng hết cả, làm kỳ nghỉ của chim toàn nước mắt. Chim là phi công lái máy bay mà, làm sao mà xuống nước được, chỉ trên trời thôi. Đừng so sánh với cá nhé. Đừng có thấy cá  vẫy vùng thế này mà mang chim ra đánh đu nhé.


























Thử lên trời xem mèo nào căn mỉu nào nhé!

Thứ Ba, 3 tháng 7, 2012

Bình minh trên biển

Từ ngày bắt đầu chụp choẹt đến giờ vẫn ao ước có ngày chụp được bình minh trên biển. Nhưng mà trời lại phụ lòng người. Tháng trước đi Trà Cổ thì trời âm u, tìm mỏi mắt cùng không thấy le lói một tia sáng cuối đường hầm nào, hic. Tháng này quyết tấm đi Hải Hòa choẹt cho ra choẹt.
Hôm đầu tiên đến, biển không có màu xanh. Không xanh nghĩa là không có nắng, vì biển là tấm gương phản chiếu lớn nhất của bầu trời mà. An ủi với nhau rằng mai chắc có mặt trời vì xem dự báo thời tiết thế mà. Buổi tối yên tâm ngủ hẹn báo thức 4h30, hehe.
Reng.....reng.....reng.....mắt nhắm mắt mở nhìn ra cửa sổ, sao tối thui vậy trời. Thôi ngủ thêm ít phút nữa xem mặt trời có mọc không. Ít phút nữa vậy mà cũng đến 5h hình như tiềm thức gọi ta dậy chứ bình thường ở nhà thế này là ngủ một phát qua cả giờ làm. Lại ngơ ngác ngó nghiêng, sao vẫn om om thế này. Quả này thì không có mặt trời thật rồi, liệng phịch tấm lưng xuống giường làm giấc. Thầm cám ơn mặt trời không mọc để ngủ thêm giấc nữa. Nhưng mà cũng tiếc lắm bình minh trên biển, vẫn tự an ủi rằng còn ngày mai nữa. Thế là đi toi một buổi bình minh. Mai mà không đón được mặt trời thì quyết ở lại đến ngày kia về, thế nhé!
Sáng ngày thứ 3, reng.....reng....reng, bật người tỉnh dậy ngơ ngác ơ mình mới ngủ mà, đã chuông rồi hả. Chuông ơi sao kêu sớm thế, mới ngủ lúc gần 3h mà 4h 30 đã kêu rồi, tối qua mới thắng phỏm được cân mực chứ mấy. Đã dậy rồi đành lóc nhóc ngó ra cửa sổ. Oh, xung có một vệt sáng như ánh trăng xung quang một đám mây, chắc là có mặt trời đây, hihi. Phone ngay cho kẻ đồng hành, kẻ đã bị mình dụ dỗ mất cân mực tối qua, kẻ cũng đang thấp thỏm bên kia vách tường phòng mình. Hai đứa nhanh chóng tay xách nách mang, xúng xính váy áo vụt xuống.
Biển, vẫn tối thui. Nhưng một vệt đỏ ối chạy ngang mặt biển. Nhìn mặt hai đứa giãn hẳn ra, hí hửng ra trò, có mặt trời rồi, có mặt trời rồi. Trông chả khác nào trẻ con được quà mẹ đi chợ về cả. Trông vệt đỏ ấy mới rực rỡ làm sao, một chút nữa thôi thì chắc chắn se nhuốm đỏ cả mặt biển bao la này. Sẽ có những bức hình để đời được ghi lại tại đây, tại Tĩnh Gia Thanh Hóa này, khà khà. Nhưng đúng là trời phụ lòng người, chờ mãi chờ mãi, vệt đỏ ấy cứ tan dần, sáng dần, mặt trời chẳng thấy đâu nhưng cứ thấy sáng rực lên, chẳng thấy áng đỏ tí nào nữa. Huhu, chờ đến gần 7h thì thấy mặt trời đã ở trên cao rồi. Chẳng có cảnh mặt trời đỏ rực như quả cầu lửa nữa rồi. Hóa ra là hôm ấy nhiều mây, mây che hết mặt trời rồi còn đâu. Lại bảo nhau rằng mai chắc mặt trời đẹp lắm đây. Nhưng mà thôi. Về.
Cũng chụp choẹt được vài bức gọi là, sau khi về mở ra xem thì hỏng hết cả white balance, trông chẳng giống ai cả. Thôi up tạm gọi là có chiến lợi phẩm. Đừng ném đá em nhé.


Thiếu cái ráng đỏ  bình minh kém rực rỡ hẳn





Cô đơn1






Đợi chờ





Cô đơn2






Vắng anh






Rèn luyện







Thư giãn







Vui đùa






Kéo lưới





Hồi hộp. ( Bà con hồi hộp chờ đợi xem kết quả lao động của mình một buổi sáng như thế nào. Điều này phục thuộc vào mẻ lưới kéo lên được nhiều hay ít.)






Biển bạc








Thu lưới. ( Sau khi đưa hết cá lên bờ những ngư dân này thu lưới về thuyền rồi chạy ra biển lại thả một mẻ lưới mới. Lại thêm hi vọng mới.)