Thứ Bảy, 6 tháng 10, 2012

Chào em!



    Có hơi muộn tí nhưng mà đừng hờn em nhé, bởi chị cũng có muốn vậy đâu! 
Nhiều lúc ngồi trong phòng làm việc mà mắt cứ để bên ngoài, chán làm lại ngi ngửa cổ nhìn lên khoảng trời xanh trong ngoài khung cửa sổ. Vớ cái điện thoại ngó ngó xoay xoay chụp cho được khoảng trời xanh với hàng cây cao vút, nắng vàng ngảy nhót phủ khắp nơi.     Những lúc ấy chỉ muốn bỏ việc lê la khắp xó với ai đó.....Lực bất tòng tâm vì tháng này nghỉ quá nhiều rồi, phép cũng hết rồi. Đành ngồi ngắm trời vậy.
     Nhớ em cồn cào. Xin lỗi em nhé! Em đã đi được nửa chặng đường rồi mà chị vẫn chưa gặp em. Chỉ là bữa giao mùa giữa hạ và thu, cũng là trốn việc chạy lướt qua một xíu, chính là bữa hoa bướm đó, cũng chỉ là có 30 phút đồng hồ mà thôi.

    Hôm nay thì thỏa lòng nhé, chị dành cho em luôn cả ngày. Để hít hà cái không khí se se, để ngắm nhìn những bức tường rêu cũ, để sải bước trên con đường đầy lá vàng với những hàng cổ thụ, để em vờn nắng lùa gió vào mái tóc chị. Em đẹp lắm!

    Tự bao giờ chị mới thấy em đẹp thế nhỉ? Ngày nhỏ mọi người hay hỏi chị thích mùa nào, mùa xuân hay mùa hạ? Ngày đó chị lơ mơ rằng xuân thì vẫn còn lạnh, hạ thì nóng. Nhưng vẫn cứ nói bừa rằng thích mùa hạ. Giờ nghĩ lại cái co ro của xuân và cái nhễ nhại của hạ thì chợt nhận ra rằng chị yêu nhất em. Chính em đã làm tâm hồn chị có chút gì đó mà xã nhà chị gọi là lãng mạn. Chính vì em mới có chuyện xã cúi rạp người trên phố chỉ để chụp cho chị đôi chân đang đá lá vàng. Có hâm không nhỉ? Hâm cũng được, vì em mà hâm mà!

    Giờ, đôi chân của chị đã sưng phồng, người cũng mỏi nhừ. Nhưng chị vẫn hả hê vì bữa đó. Gặp em rồi vẫn mong gặp nữa. Đừng đi vội em nhé, đừng để cái rét buốt xâm chiếm cái cơ thế đã bắt đầu lão hóa, xâm chiếm cái tâm hồn nhuốm màu cơm áo gạo tiền của chị em nhé! Cám ơn em, Thu Hà Nội! Hẹn sớm gặp lại em! Yêu em! 

























































Mẹ xin lỗi con trai con gái vì chưa viết được bài tổng kết quý nhưng đã vội viết bài này. Cũng chỉ vì...... sorry!