Thứ Tư, 24 tháng 12, 2014

Nô ẻn nô en... 2014

     Nô en năm nay không chạy sô như những nô en trước. Có gì đó đằm thắm hơn, đượm đà hơn các con nhỉ. Thay vì chạy chỗ nọ, sô chỗ kia các con được chuẩn bị Nô en từ rất sớm nhưng rất âm thầm. Mẹ giục các con viết thư cho ông già Nô en từ cách 2-3 tuần. Năm nay em cũng đi học rồi, cũng biết viết rồi nên mẹ muốn lưu lại những nét chữ đầu tiên của con, để sau này con xem lại con đã viết thế nào.
      Một vài năm trước các con vẫn nghĩ ông già Nô en là giả nhưng năm nay thì phân vân giữa giả và thật. Các con cứ hỏi mẹ ông già Nô en thật ở đâu, ông đi thế nào, sao nhà mình khóa cửa ông vẫn vào nhà tặng quà được... vân vân và vân vân. Cho tới tối Nô en thì hai anh em nhìn thấy ông già Nô en phi xe máy vù vù đi phát quà. Hai đứa cười khanh khách bảo ông già Nô en giả. Mẹ đành ra tay giải quyết: các con nghĩ xem trên thế giới này có bao nhiêu trẻ em? Một mình ông già Nô en trong một buổi tối có thể phát hết cho các bạn không? Vậy thì ông phải nhờ người giúp ông phát chứ. Mẹ giải thích thế có vẻ hợp lí đấy nhỉ. Các bạn cũng gật gù ra chiều hiểu nhưng vẫn chưa thật sự thuyết phục.
     Thư của hai bạn năm nay có phần khác biệt bởi hai bạn còn vẽ và làm thiếp tặng ông nữa. Ngày ông già Nô en nhận được thư của hai con thì hai món quà cũng đã được ông chuẩn bị xong rồi, lúc ấy còn cách Nô en cả tuần trời. Kể ra quà cũng được chuẩn bị sớm nhỉ  :D



 hình anh vẽ nhăng nhít tặng ông


 Còn đây là thiếp của em


 Khi ông già Nô en nhận được thư của hai con, ông cũng viết thư trả lời. Các con nhớ làm theo điều ông dặn để năm sau còn nhận quà nhé!


     Đêm Nô en ấy, có đứa con gái ngủ với mẹ mà đến tận 12 giờ đêm vẫn chưa ngủ được. Không hiểu là do hôm ấy nó nghỉ ốm ở nhà ngủ nhiều rồi hay là nó háo hức đợi ông già Nô en mà không ngủ được. Cứ thỉnh thoảng nó lại hỏi mẹ ơi ông già sắp đến chưa nhỉ. Một lúc sau thì nó kêu bụng nó cứ kêu kêu nó không ngủ được, thì ra nó đói vì tối nó không ăn cơm. Thế là giữa đêm 2 mẹ con lục đục đi nấu ăn. Ấm cái bụng rồi nó lại thủ thỉ với mẹ: mẹ ơi ông già Nô en đi từ đít chữ S bây giờ đến giữa chữ S rồi nhỉ. Ý nó là ông ấy đi sắp đến đầu chữ S, nơi có nhà nó rồi, nó sắp có quà rồi mẹ nhỉ. Hihi, cũng biết chữ S rồi cơ đấy. Thế rồi nó với mẹ ngủ lúc nào không biết.
      Sáng sau đêm Nô en, mẹ dự định là sẽ quay lại cảnh gọi 2 đứa dậy và xem chúng tìm quà của ông già thế nào. Nhưng bao nhiêu dự định đổ bể hết vì bà đã gọi anh dậy trước, anh đã đi tìm và mang quà lên rồi mới gọi em. Bao nhiêu hăm hở thế là đi tong hết. Kết quả sau khi nhận quà chỉ có vài tấm ảnh thế này.


     Nhận được quà cô em thì vui ra mặt vì món quà đúng như cô xin, bộ màu nước và giấy vẽ. Duy chỉ thiếu cái giá vẽ vì ông già Nô en đi tìm mua mãi mà không mua được. Ông anh thì không thấy cười, anh bảo sao năm nào ông già cũng cho con không đúng thế nhỉ, năm ngoái cũng không đúng, năm nay cũng không đúng, sao ông lại cho em đúng. Cô em nhanh nhảu trả lời: hay là anh làm chưa tốt nên anh chưa được đúng, mà anh đọc sách có nhiều kiến thức tốt thế còn gì. Mẹ bảo anh nếu anh không thích món quà đấy thì để mẹ trả lại ông già. Thế là anh bảo con thích nhưng con thích bộ tàu chiến hơn, thôi để con bảo ba tặng vậy.
     Mẹ tường thuật chi tiết thế để sau này cho hai đứa đọc nhé. Chúc hai đứa một Nô en ấm áp!

Thứ Ba, 2 tháng 12, 2014

Thu qua đông tới

Đông thật rồi. Những tia nắng vàng đã chạy trốn nhường chỗ cho những đám mây xám xịt. Thiên hạ nói đúng: cúc họa mi gọi đông về. Khi nghe thấy nhà nhà cúc họa mi, người người cúc họa mi là đông đã về.
Chừng cách đây vài năm nghe thấy cúc họa mi mình vẫn thấy còn xa lạ lắm, lúc ấy chỉ hoa cải với cúc bách nhật thôi. Rồi tới năm ngoái thấy mấy người bạn trong blog hò nhau chụp cúc họa mi. Lúc ấy mình cũng thấy bình thường, không hứng thú lắm. Chỉ thấy một loài hoa dịu dàng đơn sơ, có chút gì đó buồn buồn. Tính mình thì chỉ thích kiểu thật đơn giản nhưng thật kiêu hãnh, hihi. Giống em zum của mình ấy, chẳng chút điệu đà nhưng tinh khôi, chẳng màu mè mà cuốn hút, chẳng hương thơm mà thanh khiết đến kì lạ. Dù sao thì mọi sự so sánh đều khập khiễng, mỗi loài được ban tặng một hương sắc riêng, không lẫn vào nhau được. Và dù gì thì đến năm nay mình cũng cảm nhận được phần nào cái dịu dàng của cúc họa mi. Cho đến khi cầm một bó trong tay rồi thì thấy em ấy có mùi hương quyến rũ đấy chứ. Một cảm giác thương thương em ngập tràn.
Hôm ấy mình lếch thếch dẫn lũ tiểu yêu đi. Một là để các bạn được khám phá thiên nhiên, hai là để lưu lại những bức hình đẹp. Nhưng bây giờ xem ra chụp được cái ảnh cho ra hồn với các bạn là quá  khó. Các bạn cứ chạy lung tung nhắng nhít tùy thích, mẹ có lôi được các bạn lại thì cũng là nhăn với nhó. Thôi thì kệ các bạn, thích chơi gì thì chơi để mẹ ẹo nhé. Mẹ cũng muốn lan tỏa chút dịu dàng của cúc họa mi mà.












 Mình thật là dịu dàng hí hí!

Chủ Nhật, 9 tháng 11, 2014

Tạm biệt chiếc răng thân yêu

     Sắp hết học kỳ 1 của lớp 1 rồi mà gái vẫn chưa rụng cái răng nào trong khi các bạn cứ hết cái nọ đến cái kia. Thế rồi đúng một cái, vào một ngày đẹp trời mẹ sờ lần thế nào thấy hai cái răng cửa dưới đã mọc chồi vào bên trong bất chấp hai cái răng cũ chẳng thèm lung lay cứ đứng trơ trơ hứng những miếng thịt gái đưa vào mồm. Chắc gái quyết định không cho mẹ trổ tài nhổ răng nên làm vậy để nhờ bác sĩ đây. Trai thì bây giờ tự nhổ được rồi, gái thì không cần nhờ mẹ. Thế thì mẹ thất nghiệp ah? Thôi đành giữ tay nghề sau này nhổ cho cháu vậy, hihi.
     Cả nhà đưa gái đến bác sĩ, ông anh có dịp nhìn xem bác sĩ nhổ răng thế nào. Ông đứng ngoài cứ thỉnh thoảng ôi máu đỏ kìa, ôi tiêm kìa. Cô em thì cứ nghe thấy anh thế lại ối á rên rỉ. Mẹ đành phải lôi anh ra thì thầm vài chiêu, thế là im bặt. Bác sĩ tiêm tê cho em rồi nhổ liền 2 cái, mẹ xem mà thấy cứ như ngày xưa thời mẹ nhỏ người ta nuôi lợn và nhổ răng nanh cho lợn. Cuối cùng cũng xong hai cái, hai anh em đòi mang về để răng còn biến thành cục vàng ( hihi, buồn cười quá).

      Hai chiếc răng ba mang ra tận hè chụp cho rõ.
  
      Tối hôm trước cách đây 1-2 ngày, mẹ đang ngồi nghe nhạc thì gái mang một bức tranh sang khoe mẹ. Mẹ xem tranh mà thực sự ngạc nhiên về gái, gái vẽ tranh 3D. Thực ra thì gái cũng k biết thế nào là 3D, nhưng gái tự tạo ra 1 bức tranh bằng cách gấp chiếc thuyền giấy rồi gái dán lên bức tranh, vẽ thêm lá cờ và nước biển. Thế là thành bức tranh con thuyền đang đi trên biển. Xong gái bảo mẹ: con vẽ thêm bức tranh con ếch. Một lúc sau gái lại mang sang cho mẹ bức tranh gái gấp con ếch rồi dán vào tranh, con ếch ngồi trên lá sen trong cái ao, chiếc cầu bắc qua ao. 
      Mẹ phát hiện ra con gái thật là có sức sáng tạo mặc dù không ai hướng dẫn hoặc chỉ bảo cho con. Mẹ đang lăn tăn không biết có nên  cho con theo nghệp vẽ không. Để mẹ nghiên cứu trước rồi định hướng cho con nhé. Nhà mình có bất tiện là hơi xa trung tâm, nên nếu mẹ quyết định đầu tư cho con thì cả mẹ và con đều phải cố gắng nhé. Mong sau này gái sẽ làm được việc gì đó lớn lao! Yêu gái!



 Chân rung rung họa sí sau khi vẽ đây ạ   :D



Thứ Hai, 3 tháng 11, 2014

Hè 2014

Chào tháng 11 mà sao u ám thế. Thời tiết đánh dấu mùa đông bằng cơn gió lạnh ùa về. Người người áo khoác ra đường, bầu trời xám xịt  tịnh không một ánh nắng nào.
Tối qua 2 đứa nhỏ nghịch blog của mẹ, chúng lục đến trang có up đoạn video Tuệ Anh hồi 3 tuổi gọi cảnh sát đến bắt anh đi. Chúng cười lăn cười bò, cô em thì còn ngượng nghịu vì " sao con nói ngọng thế mẹ?". Bố mẹ nhìn vẻ ngây thơ của em sao mà yêu thế. Quay ra nhìn 2 đứa. Lại sắp lớn hết rồi, lại chuẩn bị rời xa vòng tay cha mẹ đến nơi. Ba bảo ước gì chúng nó cứ nhỏ mãi. Nói rồi ba quay ra hít hà hai đứa. Thế mới biết blog đáng quý đến thế nào. Cả thời gian dài dài vừa rồi mẹ quên hẳn viết cho hai đứa. Bây giờ phải quay lại thói quen viết blog để sau này hai đứa biết mình đã lớn lên ra sao, trưởng thành thế nào. Để khi cưới vợ gả chồng cho hai đứa mẹ sẽ cho dâu rể tương xem con người thật của trai gái mẹ, hihi. Đừng trách mẹ nhá!
Hai đứa của mẹ cũng khá lớn rồi, cũng biết suy nghĩ như người lớn nên không còn ngây thơ như hồi 3,4 tuổi. Tuy nhiên có những sự phát triển làm người lớn phải ngạc nhiên. Về con trai thì mẹ không phát hiện có khả năng gì đặc biệt nên mẹ không biết phải phát triển theo hướng nào. Không hiểu bạn trai nào cũng thế hay chỉ có con mẹ thế. Nhưng có lúc con cũng làm mẹ vui vui, hôm tan học buổi trưa con xuống chỗ em để hai anh em về, thấy em bị cô phạt con đã ra xin cô " thưa cô tối qua mẹ con đưa em đi khám về muộn nên em con chưa học bài được, con xin cô cho con em về". Đấy, anh có trách nhiệm ghê đấy mặc dù ở nhà cứ chành chọe nhau.  Mẹ mong con sau này có thể chững chạc để gánh vác việc của đàn ông. Con gái thì ngược lại, cái gì cũng có tố chất nên mẹ đau đầu không biết phát triển cho con theo hướng nào. Hát con cũng tốt, múa cũng tốt, vẽ cũng tốt, ngoại ngữ cũng tốt. Đặc biệt là ngôn từ của con rất phát triển mặc dù mẹ không dạy. Mới có chuẩn bị vào lớp 1 thôi mà con đã nói thế này: mẹ gài bẫy con thì con nói "mẹ tưởng con có thể dễ dàng chấp nhận điều kiện của mẹ ah", con nằm xem phim với mẹ đến đoạn xúc động con nói "mẹ ơi con xót xa quá", mẹ hỏi con đi học cô Liên để làm gì thì con bảo " để phát triển trí não, mở mang kiến thức, để sau con đi học Tây". Chuyện lặt vặt 2 đứa mẹ ghi vào đây sau này đọc nhé.
Lại nhớ hè vừa rồi mẹ cho hai đứa đi chơi chuyến xa nhất trong đời. Được đi chơi chúng nó phấn khởi lắm, vừa đến nơi bà gọi điện hỏi có vui không anh trả lời đúng 1 từ " tuyệt". Thế là đủ để đánh giá về chuyến đi rồi nhỉ. Cố gắng ngoan ngoãn giành nhiều sticker còn mẹ cố gắng kiếm hìu năm sau mẹ cho đi chơi nữa nhé.  Lần này đi chơi đúng là đáng nhớ vì mình được dự trung thu ở phố cổ Hội An. Trung thu thật đặc biệt và ý nghĩa.






Hè này chàng đã biết bơi nên rất tự tin, nhưng chàng cứ thích dùng mấy cái phao để nhảy nhót cùng các em. Con gái thì sắp biết bơi rồi, năm sau mẹ phải dạy con lấy hơi nữa là ổn.









Lần này đi chơi hai bạn được đi đủ nơi ở Đà Nẵng. Hội An, Cù Lao Chàm, Cửa Đại, Bà Nà Hill, Mỹ Khê, vòng quay mặt trời, vui chơi đủ các thể loại. Sau này mẹ già rồi nhớ cho mẹ đi chơi như mẹ đã cho các con đi nhá hihi.