Thứ Tư, 17 tháng 9, 2014

Về nhà

Mệt mỏi rồi, lại quay về nhà thôi. Đúng là không có chỗ nào bằng nhà của mình. Nhà mình mốc meo từ tháng bảy đến giờ. Tháng 7 u ám, tháng bảy buồn bã, tháng 7 mưa ngâu.
Giờ là tháng 9, sắp sang tháng 10 rồi. Thu đến rồi...Chị đợi em nhưng khi em đến chị lại không có tâm trạng với em.
Sắp sang tháng 10, bất chợt có cơn gió mùa sớm ùa về. Người người khoác áo lạnh ra phố. Trời se se thế này mình chỉ thích khoác cái cadigan nhẹ nhàng, khỏe khoắn.
Hôm nay thật sự là tâm trạng, không biết trút vào đâu. Có một người là cái thùng nước gạo để mình trút nỗi niềm thì giờ dường như điều ấy trở nên rất khó rồi.
Chợt nhớ ra mình có một nơi, chính là " Chốn đi về những lúc mệt mỏi". Nơi ấy luôn sẵn sàng chờ mình cơ mà.
Những gì mình không thể nói ra với thùng nước gạo, không thể nói với đồng nghiệp, không thể quăng lên status trên fb, không thể, không thể với bất cứ nơi nào bất cứ ai thì mình có thể thoải mái với nó. Bởi từ khi chuyển nhà sang đây friend list bên này cũng ít dần đi, dường như mình cũng thu nhỏ nó lại. Cũng bởi thế mà đôi khi có cảm giác cô đơn cô độc....
PS: hum ni lục lại nhà, thấy bài nháp này mà mình không đăng, chắc cũng phải viết cách đây gần 2 năm rồi. Giờ đăng lại để nhớ lại cảm giác ấy. Bài vẫn còn dở dang, không bit mình định viết tiếp gì mà lại bỏ dở nhỉ????????

1 nhận xét:

  1. Thỉnh thoảng vẫn sang nhưng chẳng thấy gì nên lại lặng lẽ đi ra. Nhà mọc rêu mà lị.

    Trả lờiXóa